Tin mới từng phút từ rất nhiều nguồn.
Vé tàu
2022
Bắc Nam, Địa phương https://www.vetau247.com

Tôi chờ anh suốt 3 năm yêu xa

Kinh tế 27/09/2022 - 00:09

3 năm qua, tôi có bạn trai nhưng lúc nào cũng làm mọi thứ một mình vì yêu xa. Nhưng tôi chấp nhận đánh đổi vì anh ấy xứng đáng.

Tôi chờ anh suốt 3 năm yêu xa - ảnh 1

Hôm nay là ngày cưới của tôi và anh ấy. Từ giờ phút này trở đi, chúng tôi sẽ không còn phải yêu xa nữa.

Tôi và anh là đôi thanh mai trúc mã từ thời trung học. Cả hai đều lớn lên ở thủ đô, học ở một ngôi trường tiếng tăm ở thành phố. Tôi và anh đều là những gương mặt nổi trội ở lớp, tôi học giỏi, xinh xắn, còn anh là hotboy bóng rổ ở trường.

Tình yêu đó kéo dài được 3 năm thì tôi và anh quyết định chia tay. Tôi chỉ nhớ lý do khi đó rất trẻ con. Tôi 20 tuổi, chỉ là một cô gái trẻ, ích kỷ, cảm thấy muốn có không gian riêng, từ đó những quan điểm về tình yêu và cuộc sống cũng có nhiều khác biệt.

Chúng tôi lẳng lặng rời xa nhau như thế.

Cho đến khi anh đi du học ở Anh. Khi anh nói điều đó, tôi khá bất ngờ. Đó là dự định mà suốt những năm quen nhau, tôi chưa từng nghe anh đề cập đến.

Anh đã chuẩn bị sẵn sàng cho hành trình này mà không có sự hậu thuẫn từ gia đình, cũng vì vậy anh không muốn tôi lo nghĩ cho anh. Thời điểm đó, tôi nhận ra chàng trai bên cạnh mình những năm cấp 3 đã trưởng thành đến thế nào.

Khi anh đã cách xa tôi gần 10.000 km, không biết bằng một động lực vô hình nào đó, tôi muốn quay lại với anh, muốn bên cạnh anh, muốn hỗ trợ anh. Tôi không muốn thấy anh trơ trọi, một mình ở nơi đó.

Anh không từ chối, nhưng đắn đo rất nhiều. Tôi nhận ra điều đó qua từng cái "ừm, ờ" rườm rà, những cái cau mày và tiếng thở dài của anh.

Anh chủ yếu thấy thiệt thòi cho tôi, vì nếu có anh kề cạnh chăm sóc, tôi sẽ đỡ cô đơn hơn nhiều lần.

Từ đó, tôi trở thành một cô gái có người yêu như không có. Tất cả những gì có thể làm một mình tôi đều cố làm. Tôi đi học một mình, đi ăn một mình, đi cà phê, mua sắm một mình.

Nhưng lúc nào cần, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại tôi lại có anh.

Khoảng thời gian ở xa nhau là lúc tôi nhận thấy anh cố gắng rất nhiều. Anh cố học để có một chiếc bằng loại giỏi, chủ yếu để tìm được công việc mức lương cao sau này lo cho cuộc sống hai đứa. Anh còn đi làm thêm, chạy bàn chỉ để có tiền trang trải vé máy bay về nước nhiều hơn hay mua cho tôi những món quà.

Với tôi, sự cố gắng đó đã lấp đầy hết những thiếu thốn tình cảm của một cô gái phải yêu xa như tôi đang trải qua.

2 năm vừa rồi, anh còn kẹt lại ở Anh vì dịch Covid-19. Mặc dù muốn, chúng tôi cũng không có cách nào để gặp được nhau. Chỉ có 2 con người, mỗi ngày an ủi, động viên nhau qua màn hình máy tính. Chúng tôi lần lượt đón sinh nhật, kỷ niệm ngày quen nhau, ngày lễ... bằng những giọt nước mắt chỉ vội quệt đi vì sợ người kia nhìn thấy.

Giữa năm nay anh đã được về nước. Điều đầu tiên anh làm khi gặp tôi đó chính là cầu hôn. Tôi xúc động đến phát khóc.

Anh bảo là anh đã sẵn sàng, và tôi cũng thế. Chúng tôi không muốn sẽ bỏ lỡ nhau một giây phút nào nữa.

Vân Anh (25 tuổi, quận Đống Đa, Hà Nội)