Tin mới từng phút từ rất nhiều nguồn.
Vé tàu
2022
Bắc Nam, Địa phương https://www.vetau247.com

Cháu nằm viện 15 ngày bà nội mới tới thăm, y tá vừa vào bà hỏi câu này khiến tôi tức không cho bà gặp cháu lần 2

Tâm sự 16/08/2022 - 20:38

Kết hôn khi cả hai vợ chồng mới 22 tuổi - cái tuổi còn quá trẻ, chưa nghề nghiệp ổn định, kinh tế lại chưa có, bố mẹ hai bên cũng khó khăn thành ra mọi không dễ dàng gì. Ra trường với tấm bằng trong tay, không mối quan hệ, không giỏi giao tiếp nên vợ chồng tôi thất nghiệp. Sau 3 tháng loay hoay tìm việc không được tôi

Kết hôn khi cả hai vợ chồng mới 22 tuổi – cái tuổi còn quá trẻ, chưa nghề nghiệp ổn định, kinh tế lại chưa có, bố mẹ hai bên cũng khó khăn thành ra mọi không dễ dàng gì. Ra trường với tấm bằng trong tay, không mối quan hệ, không giỏi giao tiếp nên vợ chồng tôi thất nghiệp. Sau 3 tháng loay hoay tìm việc không được tôi rủ chồng đi làm công nhân.

ADVERTISEMENT

Hai vợ chồng chịu khó làm ăn, tăng ca hết công suất nhưng đồng lương chẳng được bao nhiêu khi đủ thứ phải chi tiêu. Chán cảnh làm thuê lương thấp, chồng bàn với tôi để anh đi lao động nước ngoài kiếm tiền. Đồng ý với chồng, chúng tôi chạy tiền để cho anh đi, tôi cũng tạm xa anh 3 năm.

Chồng đi chưa đầy 1 tháng, tôi vừa mừng vừa tủi khi biết mình có bầu. Chúng tôi đã đợi tin vui này suốt 2 năm qua giờ mới có, chỉ là tôi có con lúc chồng không có nhà, sẽ buồn tủi, thiệt thòi rất nhiều. Không ở gần bố mẹ 2 bên, một mình tôi vừa làm vừa tự lo cho bản thân mình. Cho đến ngày gần sinh, mẹ đẻ đón tôi về chăm sóc. Bà nội có quan tâm nhưng chỉ là hỏi thăm qua loa.

Về ngoại sinh, chồng tôi không hài lòng lắm, nhưng anh không cản vì biết mẹ chồng sẽ không chăm tôi tốt bằng mẹ đẻ. Anh tâm sự khuyên tôi đẻ được 3 tháng thì về nội chơi 1 tháng để ông bà đỡ trách móc. Chồng không có nhà, anh hiểu tôi thiệt thòi nhiều nên chiều theo ý tôi là chính.

Cháu nằm viện 15 ngày bà nội mới tới thăm, y tá vừa vào bà hỏi câu này khiến tôi tức không cho bà gặp cháu lần 2 - ảnh 1 ADVERTISEMENT

Video đang HOT

Do thằng bé nặng cân, những 4,3kg thành ra tôi phải mổ đẻ nằm viện một tuần. Vậy mà vừa về nhà được 5 hôm thì thằng bé lại bị viêm phổi, lại nhập viện điều trị. Theo tôi vào viện chăm, cũng chỉ có bà ngoại, con nhỏ bị bệnh nên các bác sĩ giữ lại theo dõi, điều trị khá lâu. Vậy mà từ ngày sinh đến giờ gần tháng rồi bà nội chưa tới thăm cháu dù nhà bà nội cách nhà ngoại 30km.

Nhiều khi bố mẹ tôi trách, bảo nhà nội vô tâm, thờ ơ với cháu tôi chỉ cười nói ông bà yếu không đi được chứ chẳng biết làm thế nào. Tôi cũng mong nhưng chẳng thể bắt nhà nội phải tới thăm mẹ con mình được dù đã báo tin. 15 ngày cháu nằm viện, bà nội mới vào thăm cùng chị dâu. Bà vào nhìn cháu một lượt rồi thở dài khó hiểu cho đến lúc cô y tá vào tiêm cho con.

ADVERTISEMENT

Mẹ kéo áo chị y tá hỏi khẽ nhưng tôi vẫn đủ nghe rõ câu hỏi đó: “Cô ơi, ở đây có xét nghiệm huyết thống không? Tôi muốn làm cho cháu tôi và bố nó”. Chị ấy gật đầu, còn tôi thì đau lòng đến tột cùng. Mẹ không tin con tôi là cháu mình ư? Bức xúc trước lời mẹ nói, tôi hỏi thẳng bà làm thế có ý gì? Chồng tôi có ở nhà đâu mà bé đòi lấy mẫu xét nghiệm chứ?

Không đồng tình trước lời tôi nói, mẹ chồng gay gắt nói thẳng: “Con trai tôi đi vắng, cô ở nhà lại có bầu? Chắc gì đã là con nó, hay còn thằng khác thì ai biết? Con tôi còng lưng đi kiếm tiền để nuôi con người khác à?”. Ớ người trước lời mẹ nói, tôi không ngờ bà có thể thốt ra những lời đó. Mẹ không tin thằng bé là cháu mình.

Bao nhiêu uất ức trong lòng khiến tôi bật lại bà: “Vâng, nó không phải cháu mẹ đâu. Mẹ không cần gặp cháu lần thứ 2!”. Giận quá, tôi bảo bà về đi mà nước mắt lưng tròng, chồng biết chuyện cũng nghi ngờ rồi làm ầm lên. Tôi chỉ nói với anh rằng về đi xét nghiệm rồi sẽ rõ. Tôi thực sự mệt mỏi với nhà chồng, con cháu họ mà lại đi nghi ngờ thế ư?

(Xin giấu tên)

Cưới xong, mẹ chồng nói về phép tắc gia đình: "Con dâu không được ngồi ăn cùng bàn", tôi tức giận đáp trả một câu khiến bà đỏ mặt

Tôi năm nay 29 tuổi, đang làm ở công ty nước ngoài, lương mỗi tháng gần 30 triệu. Chồng chồng tôi là tài xế, lương được 8 triệu một tháng. Vì cảm thấy mến tính thật thà chất phác của anh mà tôi bỏ qua hết sự chênh lệch về hoàn cảnh gia đình để đến với nhau.

Gia đình chồng ở vùng quê nghèo, chẳng có nghề nghiệp ổn định nên kinh tế bấp bênh. Trước lúc cưới mẹ chồng đã nói thẳng với tôi rằng: "Nhà mẹ không có tiền, nếu hai đứa quyết lấy nhau thì sẽ phải tự lo liệu chi phí làm đám cưới". Chồng tôi nghe mẹ nói vậy thì buồn lắm nhưng cũng không thể làm gì được. Anh tâm sự, an ủi tôi rằng: "Sau này khi đám cưới xong, tiền mừng cưới sẽ dùng để trả nợ, chắc không phải mang nợ đâu em". Nhìn vẻ mặt anh lúc ấy thật tội khiến tôi chẳng thể giận dỗi nổi gia đình anh.

ADVERTISEMENT

Bố mẹ tôi khi biết chuyện thì thương chồng tôi lắm. Bố đã tìm mua cho vợ chồng tôi một ngôi nhà nhỏ nhắn với giá khoảng 1 tỷ làm của hồi môn, để vợ chồng tôi không còn lo nghĩ đến chuyện chỗ ăn ở sau cưới. Bố còn tâm lý tới mức cho vợ chồng tôi cùng đứng tên trên giấy chứng nhận bất động sản.

Ảnh cưới, xe cưới, cỗ bàn đều do vợ chồng chúng tôi tự lo liệu, mẹ chồng không phải trả một đồng nào. Cưới xong, chúng tôi ở nhà mới, nhân dịp nghỉ lễ hai đứa tranh thủ về quê chơi, coi như ra mắt họ hàng nhà chồng.

Thực ra, tôi cũng không muốn về, phần vì đi lại xa xôi, phần vì tôi muốn có nhiều thời gian nghỉ ngơi bên chồng hơn. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì mình là dâu mới nên vẫn phải về để thăm hỏi nhà chồng cho phải đạo. Vợ chồng tôi về quê chuẩn bị gói lớn gói nhỏ biếu anh em nhà chồng nhưng tối ăn cơm, mẹ chồng chỉ làm hai món, một canh, một xào. Tuy hơi mặn nhưng tôi cũng cố ăn cho xong bữa rồi lăn ra ngủ.

Cháu nằm viện 15 ngày bà nội mới tới thăm, y tá vừa vào bà hỏi câu này khiến tôi tức không cho bà gặp cháu lần 2 - ảnh 2

ADVERTISEMENT

Ngày hôm sau, có nhiều anh chị em bên nội, bên ngoại đến nhà chồng tôi chơi, họ nói đến để xem mặt dâu mới. Tôi nghĩ họ hàng gần gũi như vậy thật đáng quý nên vui vẻ chào đón từng người một. Đến gần trưa, mẹ chồng nói bận tiếp đãi khách nên nhờ tôi nấu ăn. Tôi đồng ý ngay không chút do dự. Mặc dù là con một nhưng bố mẹ đã rèn luyện tính tự lập cho tôi từ nhỏ, nên chuyện nấu ăn không làm khó được tôi.

Vì thấy không có đủ thức ăn nên tôi ra siêu thị gần nhà mua thêm ít rau, thịt và không quên mua thêm nước hoa quả cho các cháu. Sau một hồi bận rộn trong bếp, hơn tiếng sau, tôi cũng dọn ra một bàn ăn ngon lành để mẹ chồng đãi khách quý.

Khi mọi người đã ngồi đông đủ vào bàn, thấy không còn đủ ghế, tôi liền mang thêm một chiếc ghế đẩu vào để ngồi ăn cùng. Mẹ chồng tôi lặng lẽ kéo tôi sang một bên nói: "Hoa này, mẹ quên không nói với con về nề nếp ở quê mình, nếu nhà có khách đến ăn cơm, con dâu không được ngồi ăn cùng cả nhà mà phải ăn sau và nếu còn thiếu thứ gì thì chạy đi mua bán cho kịp. Con chịu khó tý nhé".

Khi nghe xong những gì mẹ chồng nói, tôi đứng hình mất mấy giây vì bất ngờ. Từ nhỏ đến giờ, ở với bố mẹ, tôi chưa từng thấy ai nói về quy tắc lạ lùng như vậy. Cảm thấy đây giống như việc mẹ chồng đang cố tình làm khó mình, tôi tức giận quay lại nói thẳng: "Vâng. Nhưng mẹ đã từng nghe đến quy tắc con trai lấy vợ phải tự lo hết tiền nong làm đám cưới, lấy vợ mà nhà vợ phải tự chuẩn bị nhà để ở sau kết hôn chưa? Nếu mẹ nói ở đâu cũng làm như vậy thì con cũng sẽ sẵn sàng làm theo quy tắc của mẹ, không ngồi ăn cùng bàn với khách".

Mẹ chồng nghe tôi nói vậy thì mặt đỏ bừng. Lúc đó, tôi cũng không biết là bà xấu hổ vì không lo được cho vợ chồng tôi hay là đang tức giận vì con dâu cãi lời nữa nên đã quay mặt bỏ đi. Mọi người thấy mẹ con tôi tranh luận thì cũng lấy lý do bỏ về hết, chẳng ai ở lại ăn uống nữa. Thực ra, tôi không muốn mọi chuyện trở nên như vậy nhưng những quy tắc mà mẹ chồng đặt ra thực sự rất vô lý. Mọi người có thấy tôi làm như vậy là sai không?

ADVERTISEMENT

Xin giấu tên

Đêm tân hôn chồng bắt tôi tắm 5 lần nhưng vẫn không đụng chạm, lý do đằng sau khiến tôi gục ngã Đứng hình trước câu nói của chồng, tôi không ngờ anh lại nói thế. Được kết hôn với người mình yêu đơn phương hơn 10 năm sẽ thế nào? Hạnh phúc, hay tẻ nhạt? Tôi yêu đơn phương chồng từ hồi tôi còn lớp 11, anh hơn tôi...

Chia sẻ